Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Bình yên có nơi đâu ngoài vòng tay mẹ?



Có những ngày như ngày hôm ấy, tôi cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng đến kì lạ. Cơn đau kéo đến bất ngờ, mạnh mẽ không hề báo trước. Từng tế bào nhói lên rồi âm ỉ quặn xé. Cái nóng 34, 35 độ ngoài trời đối lập hẳn với cơn lạnh buốt đang chậm rãi lan từ xương sống sang toàn bộ cơ thể. Từng đợt, từng đợt đánh úp lại quằn quại. Bàn tay níu lấy thành ghế trơn mướt mồ hôi, gồ lên những đường gân xanh ngang dọc. Cuộn mình lại run rẩy giữa căn nhà vắng hoe, đau đến mức bật khóc. Lẻ loi, cô độc lạ lùng; và rồi bỗng cảm thấy mình thật yếu đuối. Thân thể rũ rượi, sức lực bị rút hết như tàu chuối bị xé thành nhiều mảnh sau cơn giông.
Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ đến những con cá lật bụng trắng hếu trong chậu nước khi đi chợ cùng mẹ thuở nhỏ. Chúng giương đôi mắt trắng dã nhìn tôi, lờ đờ khua lượn chiếc vây nhỏ trong nỗ lực sống sót dường như là không thể. Vài con được đưa lên thớt mang phập phồng, miệng ngáp ngáp giành chút không khí ít ỏi. Tôi nghĩ tôi bây giờ chắc hẳn như chúng, thoi thóp và mềm nhũn trước cái chết.
Khi tiếng còi cấp cứu hụ inh ỏi, tiếng bước chân chạy thình thịch, cả người rung lắc dữ dội trên băng ca, trước mắt tôi tối sầm đi. Điều duy nhất tôi nghĩ đến là:” cuối cùng thì cũng được chết!”.
Trong ánh sáng loang loáng của 6 chiếc đèn phẫu thuật rọi thẳng vào mắt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, tôi thấy mình lạc đi trong cơn mơ. Giấc mơ có mẹ tôi bên chiếc may khâu cũ kĩ đạp lại từng đường chỉ trên chiếc áo cũ sờn, rách nát cho tôi. Có hình dáng mẹ nhỏ bé mỏng manh trong cơn mưa chiều nhạt nhòa khi tiễn tôi lên đường đi học xa. Có tiếng cười vui ngỡ ngàng trong những đợt tôi về thăm nhà. Có hơi ấm mẹ ấp ủ ngày đông và lời quở trách:” tay chân đến mùa lạnh lại cóng mà không biết tự đeo tất vào, muốn ốm lăn ra đấy phải không?”. Có lời rủ rỉ nhưng trưa hè nhổ tóc trắng cho tôi.
Tôi chợt nhận ra rằng, tất cả mọi việc làm ta vui hay buồn, nước mắt mặn đắng uất nghẹn hay nỗi hồ hởi thành công... Bấy nhiêu đó không là gì khi 1 phút được cuộn mình trong lòng mẹ. Bởi bình yên có nơi đâu ngoài vòng tay mẹ?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét