Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

Lý giải cho việc đặt bút danh


bữa nọ buồn buồn hỏi người iêu “ tại sao cần đặt bút danh”? Người iêu cho ra 3.890.000 kết quả (0,45 giây)
" Đặt bút danh làm giề??" người yêu hiển thị  9.290.000 kết quả (0,39 giây) 
trong đó giải đáp cơ man nào về tất tần tật những chuyện từ định nghĩa, nguồn gốc, cách đặt bút hiệu, các loại bút hiệu này nọ, thậm chí có cả giai thoại về bút danh của các nhà thơ nữa.
riêng vs mình,  
Thực ra nguyên nhân chính là vầy nè, nhiều khi đọc lại bài cũ tự nhiên chỉ muốn đập đầu vào tường tự sát. “ Cái thứ rác rưởi ấy lại đc kí tên mình hả trời?

Đơn giản vầy thôi. Lăn tăn gì nhiều nhọc óc. 

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

Chuyện J & T


Cô biết tin J & T chia tay trong  câu chuyện vui miệng 1 tối cf phố núi với con bạn lâu năm. Quán vắng, ly cf nhạt nhẽo hẳn đi, khung cảnh chợt tẻ ngắt kì lạ.
Về nhà lần này có quá nhiều bất ngờ.
Mối tình 11 năm gắn bó cứ thế mà vỡ đôi. Năm chữ nhẹ nhàng ráo hoảnh, nhẹ như chính sự chia tay ấy đã nằm trong dự kiến của mọi người từ rất lâu rồi. Như cái cách mà những người trong cuộc biết chắc 1 ngày nó sẽ xảy đến.

1.     Chàng & nàng.

Đó là 1 mối tình- đã- từng- là- đẹp giữa cậu trai kinh tế và cô gái đồ họa. Chàng & nàng thích nhau từ cấp II nhưng chỉ ngầm hiểu với nhau. Lên cấp 3 đột nhiên chàng quay ngoắt 180 độ F coi như chưa từng quen biết. Nàng khổ sở, khóc lóc, vật vã đủ kiểu.
Đại học.

Chàng liên lạc với nàng, mọi sự dần sáng tỏ. Ba chàng biết con trai yêu sớm nên dứt khoát:” lo học hành đi, lên được ĐH muốn yêu đương kiểu gì cũng được”. Chàng là con ngoan, vì sự nghiệp và hạnh phúc tương lai mà đành lòng làm ngơ với người mình yêu thương. Giải quyết xong mọi hiểu nhầm, chàng & nàng sống với niềm vui bé nhỏ. Cũng ghen tuông, nhớ nhung, hờn dỗi, xoắn quẩy đủ thể loại của mấy đứa yêu xa.
Ra trường.

Chàng giã từ đô thành hoa hoa lệ lệ đầy hứa hẹn về 1 tương lai sáng ngời, chọn phố biển nhẹ tênh mùi đồng tiền làm chốn dừng chân. Đám bạn mỗi lần gặp nhau hết gật gù đến xuýt xoa thán phục:” thế là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Lớp mình ít nhất cũng có 1 cặp”.
Phố biển ấy là nơi có nàng.

2.     Nàng và cô.

Nàng học chung với cô từ lớp 4, không thân đến mức biết tuồn tuột mọi chuyện về nhau, nhưng cũng đủ cái mức gọi là thân. Nàng khéo tay, hay làm bánh, hiền lành, dịu dàng và thật thà đến mức bị người ta gọi là khờ.
Nàng yêu chàng đến mức nào, Chúa biết, nàng biết nhưng cô không biết. Cô không thích xen quá nhiều vào những chuyện riêng tư của bạn bè. Ngày chàng tỏ tình, nàng mừng rơi nước mắt. Cuộc điện thoại cho cô chỉ biết khóc và lắp bắp nói trong xúc động những từ ngữ chắp vá lộn xộn. Cô biết nàng rất vui.
Có điều gì đó làm cô không thoải mái. Không phải cô cũng có tình cảm vs chàng mà là cô bất an. Người con trai có thể bỏ mặc người con gái mình yêu bao năm, lạnh lùng trước mặt cô ấy mỗi ngày tiếp xúc, con người như vậy có ý chí rất mạnh mẽ nhưng cũng rất đáng sợ. 1 người hiền lành nhút nhát, 1 người thâm trầm tâm tư khó đoán. Cô cảm thấy lo lắng cho bạn mình.

-       -   Mày có sợ mai mốt bị gđ phản đối không?
-      -   J nói không cần lo chuyện đó. Mẹ J ngày lấy bố J cũng không có gì mà. J nói bố J dễ tính lắm.
-      -   Mẹ mày có nói gì không?
-        - À! Mẹ chỉ bảo con gái, yêu hết mình chứ đừng yêu hết lí trí.
-        - Mày vẫn còn tình cảm vs nó chứ?
-       -Tao, chưa bao giờ quên nó cả.
-         -Vậy yêu đi!

Mấy năm sau gặp lại. T đã lột xác hoàn toàn. Dáng vẻ ngây thơ ngày nào giờ phủ lên vẻ quyến rũ sang trọng của những người phụ nữ công sở. Mái tóc uốn xoăn gợn sóng rũ những lọn nâu đỏ xuống cạnh bàn.

-       -  Tao không biết chuyện giữa chúng tao là gì nữa. J về cũng không nói với tao, đi công tác cũng không nói với tao, thậm chí tao còn chả biết J ở đâu và dùng sđt nào cố định nữa. Tao chán lắm.
-      -   Thái độ của nó ra sao?
-       - J không quan tâm tao nữa, nhưng khi tao đi với người khác lại ghen ầm lên, nói này nói nọ. Tao không hiểu.
-   -      Vậy 2 đứa sắp xếp thời gian nói rõ đi, không yêu thì để mày đi, con gái có thì hơi đâu mà đợi vớ đợi vẩn, sau này khổ.
-    -     ừ.
Đôi mắt T ánh lên vẻ gì đó sâu xa, hoang mang khó nói trong buổi chiều nắng sắp tắt.

3.     Chàng và cô.

Chàng quen cô từ lớp 7, cô không ưa chàng vì sự bảnh chọe ở những đứa con nhà giàu hợm của. Cô chưa bao giờ thích chàng kể cả khi biết con bạn mình yêu đắm đuối kẻ mà mình rất ghét.

Cho đến ngày ấy.

Buổi tối nọ, cô nhận 1 cuộc điện thoại xa lạ.

Chàng nói rất nhiều, kể rất nhiều. Cô làm như không quan tâm. Lúc sau, chàng nhắn cho cô cái tin.” Ngày ấy, tôi ở trong quán cf đối diện nhà T, thấy T chở bao gạo nặng nề đi, té lên té xuống. Trời nắng cháy da cháy thịt, tôi muốn chạy ra đỡ lắm, nhưng ba tôi ngồi bên cạnh. Tôi đã nghĩ sau này nhất định sẽ không bao giờ để T phải khổ như vậy nữa. Vì vậy, xin bà đấy. Cho tôi số của T đi được không. Tôi rất nhớ T và muốn nói nhiều chuyện với T...”

Đọc xong dòng chữ cuối, cô không suy nghĩ gì nữa, ngay lập tức nhắn cho ng kia sđt họ đang cần. Cô thầm chúc phúc cho bạn mình. Rốt cuộc cũng được tình yêu như ý muốn.

Từ đấy, chàng hay liên lạc với cô hơn. Cô cũng nghĩ về chàng tốt hơn xưa. 1 đôi lúc nào đấy cô đã nghĩ chàng có thể sẽ là 1 ng bạn- tốt- mới của cô.

-        - Tôi phục ông lắm đấy! Nhịn lâu như vậy thật tài tình.
-       -  * Cười* nhiều lúc nhớ lắm nhưng cũng chẳng làm gì được, cố gắng học thôi.
-         -Mai này ông định thế nào?
-      -   Học xong T ở đâu tôi sẽ ở đó! Tôi hứa vs bà sẽ không bao giờ làm T buồn, sẽ chăm sóc tốt nhất cho T với tư cách một ng đàn ông...

Cho đến ngày những cuộc điện thoại thưa dần rồi bặt vô âm tín. Cô bàng hoàng hiểu ra. Thì ra cô chỉ đơn giản là quân tốt chàng dùng để tiếp cận bạn cô, khi mọi việc đã vào guồng quay của nó, cô chẳng còn tác dụng gì cả. Cô nhớ lại lời chàng từng nói:” Cuộc đời này chẳng ai cho không ai điều gì, tôi không thực sự coi ai là bạn, chơi với nhau chỉ để lợi dụng mà thôi. Không có ngoại lệ!”

Cô thầm cảm thấy mình rất ngốc khi đã thực sự coi chàng là bạn, cũng thật cảm ơn chàng vì khiến cô hiểu ra rất nhiều điều. Chỉ là, cô thực sự muốn hỏi chàng:” sống như vậy, có mệt lắm không?” cô không phải người giỏi tính toán hay tranh thủ thời cơ, cả đời cô chỉ mong có những người bạn hiểu mình và chơi thật lòng với mình, không toan tính, không đố kỵ. Chỉ thế thôi. Vậy nên cô không hiểu nổi chàng. Càng không hiểu về tương lai tình yêu của chàng và bạn cô rồi sẽ đi về đâu.

4.     Kết.

-         - Mày không biết sao? Bọn nó chia tay lâu rồi...

Cô cảm giác hụt hẫng khi nghe con bạn nói. Khi xưa vì một tin nhắn, cô tác thành cho họ, vì một lời hứa, cô nói tốt cho họ trước mặt phụ huynh. Cô đã tin rằng cuộc đời này nhiều gian trá lọc lừa, nhưng vẫn còn đâu đó những mối tình từ cổ tích lạc đến. Trong sáng, hiền hòa và êm dịu. Cô tin vào lời hứa đó, tin vào cảm xúc đó. Cô tin tưởng chàng nhất định sẽ làm những điều như chàng đã nói.

Cô tin rằng chuyện tình ấy là cổ tích giữa đời thường nhưng lại quên mất rằng, cổ tích đẹp thật nhưng nếu vô tình xuất hiện giữa chốn nhân gian bụi mờ sẽ lạc lõng lắm. Rồi những cánh hoa không tì vết ấy cũng sẽ héo úa, mai một đi và nhuốm đầy sương gió phong trần. Cô nhớ rằng chàng đã hứa nhưng lại quên mất rằng cô chỉ là người- bạn- thoáng qua trong muôn vàn cuộc gặp gỡ, tính toán của chàng. Đã là thoáng qua, có cần chi phải giữ lời?

Và cô nhớ đến ánh mắt bâng khuâng đượm buồn của bạn cô. Nhớ lời cô ấy xa vắng khi 2 đứa ngồi lặng lẽ ngắm hoàng hôn trên tầng 2:” mày đừng nói cho ai biết. Mỗi lần tao đi ngang cơ quan nó đều thấy nó, đi làm cũng thấy, đi về cũng thấy, đi công trình ngang qua cũng cố dõi mắt tìm hình dáng nó. Nó làm gần quầy lễ tân, đi đi lại lại miết. Tao thương nó lắm. Nhìn nó bận rộn với sổ sách giấy tờ mà ứa nước mắt, không biết chạy đi nhiều như vậy, bệnh khớp của nó thế nào nữa? Không biết có ai nhắc nó uống thuốc không?...”

Con trai, nói để quên. Con gái, nghe để nhớ. Dẫu biết rằng có nhiều người đã quên đi từ rất lâu rồi, nhưng vẫn có người mỏi mòn ngóng trông.

 Làm thân con gái, nhất thiết phải nghe lời mẹ dạy. “ yêu hết mình nhưng đừng yêu hết lí trí”.

 Con gái mà yêu hết lí trí, tâm rồi sẽ khổ, đời rồi sẽ khổ.

cuộc đời này thật sự không có lời hứa nào có khả năng thành sự thật mà không trải qua cảnh chia chác , hoán đổi hay lợi dụng lẫn nhau chăng?





yêu

đây là con mình, niềm an ủi của mình mỗi độ buồn chán. Mỗi  lần ngồi với chúng nó, chỉ ngắm thôi cũng thấy bao nhiêu mệt mỏi bay đi hết.


" nhìn em thế này mấy bác có thấy kích thích không? đùi dài k thua Thanh Hằng đâu nhá"


cận cảnh khuôn mặt tú bà

yêu anh đi, anh k  đòi quà đâu...



phè phỡn


iêu tuôi đê

mông to vãi đạn

sao hơm có ôm tuôi như hồi bữa nữa?


vẻ mặt ả ta thật là hưởng thụ

người: dậy chơi vs tao đi mà.
tró: để yên người ta ngủ! rảnh rỗi đi kiếm người yêu đi, ở nhà phá ng ta quài à!

người: * chìa tay, ánh mắt long lanh kiểu như muốn nói:" tay tao đây! hãy cắn xé tao đi, hãy hành hạ tao đi, hãy giày vò tao đi, hãy chà đạp tao đi*
Tró: * nhìn vs ánh mắt khinh thường*: ai nói cho tôi biết có người nào bỉ ổi hơn mẹ tôi đc không trời?

Ni nũng nịu

" anh dối lừa anh nước mắt chảy 2 hàng
Rằng: màu đen chính là màu đẹp nhất
Vì đó là màu da tóc em mang
Da em đen anh yên tâm điều ấy
Nhưng lòng em đen đã làm anh đau khổ."

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Bí mật dưới gốc xà cừ


Ngày hôm ấy trời se lạnh.
Bầu trời mang nét âm u đặc trưng của những ngày Đông lạnh giá.
Cô mang chiếc cặp nhỏ len lén trèo qua bức tường rào chỉa những song sắt lạnh lẽo rỉ sét lên nền trời ảm đạm. Hít sâu bầu không khí mát lành hơn 4 năm không gặp, cô đưa mắt nhìn những cánh chim nhạn lảo đảo trên không trung. Có điều gì đó mất mát xâm chiếm cõi lòng khi quang cảnh ngôi trường cũ đã thay đổi rất nhiều. Ngày xưa học ở đây nào đã có hàng rào bao quanh như thế này. Cũng không có tòa nhà 2 tầng sừng sững che khuất con đường nhỏ lên núi. Nền sân chưa được tráng bê tông khô khan như lúc này. Những tán bàng dường như cao hơn, xòe cánh tay khẳng khiu gầy rộc nương níu lấy vài chiếc lá cuối cùng chấp chới như bất kì lúc nào cũng có thể rụng xuống.
Thả bước chân khẽ khàng hết mức, cô sợ sự yên tĩnh nơi đây sẽ bị phá vỡ bởi sự xuất hiện đường đột của mình. Cô ôm lấy gốc cây xà cừ nọ, nơi ấy, lần đầu tiên cô thấy cậu. Gốc xà cừ giờ phình to hơn xưa, 1 vòng tay ôm không xuể, thân cây chi chít những vết rạch ghi lại kỉ niệm của bao lớp học trò đi qua. Mưa nắng không làm mất đi những dấu khắc ấy mà phủ 1 gam màu khắc khoải cho chúng, gam màu gợi nhớ những gì trong trẻo thơ ngây nhất tuổi khăn quàng đỏ.
Cô chạm tay vào cánh cửa cũ kĩ phai ố, chiếc bảng hiệu ghi tên lớp đã mờ hẳn đi, tróc 1 lỗ to như miệng chiếc bát ăn cơm, bụi xi măng lờ mờ qua tấm lưới mạng nhện chăng. 9A. Thế là đã 4 năm.
Gốc xà cừ già sau lớp học vẫn còn, cành lá nghiêng ngả như vừa qua 1 trận bão lớn. Dãy nhà xe đã bị bỏ đi. Hoa, cỏ dại mọc tràn lên hành lang. Tán lá xanh mướt rì rào trong gió như reo vui khi gặp lại cố nhân.
- mày có nhớ tao sao?
Cô thì thầm. Không có tiếng trả lời. 1 chiếc lá đậu nhẹ xuống bên chân. Nét chữ tím nghiêng nghiêng trên tờ giấy trắng bị nước mưa vương đêm qua nằm ọp lại, ẩm ướt. Hình như 1 bài kiểm tra. Cô nhặt tờ giấy lên, vuốt phẳng, đặt lên nền hành lang. Cầm chiếc lá, dựa đầu vào lưng lớp học cũ, mắt đưa lên đúng tầm 2 gang tay. Nơi ấy 1 khóm lá quây thành hình tròn lẳng lặng nằm im như chưa bao giờ biết thế sự đổi dời ra sao.
- Tao cứ ngỡ sẽ không còn. Bất ngờ thật!
Cô hướng ánh nhìn chăm chú về phía vòng cung gần giống tổ chim ấy. Những đoạn phim kỉ niệm lại ùa về trong làn gió chiều xao xác. Cậu ưa sự yên tĩnh. Sau những giờ học đòi hỏi huy động nhiều sự tập trung, giữa lúc bạn bè ồn ào náo nhiệt, cậu lặng lẽ ra ngoài, tựa mình vào bức tường vàng úa, nhắm mắt thư giãn. Tiếng lá rơi, tiếng gió thổi, khúc nhạc thánh thót của chú chim nào đấy... tất cả dường như đối lập hẳn với sự ồn ã bên trong kia.
Có 1 lần cậu gấp 1 chiếc máy bay giấy phóng nó lên cao. Cô nhìn chiếc máy bay cứ bay cao, bay cao mãi, cuối cùng trở thành 1 chấm nhỏ mất hút trên lùm cây cao ngất. Cậu mỉm cười quay bước đi. Cô dõi theo bóng lưng cậu đi ngày 1 xa, nhìn lại lùm cây có chiếc máy bay trắng nhỏ xíu mắc lại, mím môi.
Cuối giờ, cô nán lại sau cùng, thân hình bé gầy loạng choạng gắng sức nâng chiếc sào dài lên lùm cây kia. Chiếc sào năng hơn sức lực thân thể, cô phải vất vả xoay xoay chỉnh chỉnh mãi mới đưa ngọn sào lên đúng tầm. 1 lần chọc không đúng, chiếc sào nghiêng đi, thân mình cô cũng nghiêng theo. Cứ thế, nâng nâng, kéo kéo, rơi rớt mãi chiếc máy bay mới chịu rời khỏi mấu cành mắc ngang, nhẹ rơi xuống cách đó không xa. Cô bé mừng rỡ, chạy ngay đến nhặt vật nhỏ xinh đó lên, áp lên ngực ngượng ngùng. Mồ hôi tuôn ướt áo, miệng nở nụ cười chói lọi.
Năm ấy cô 15 tuổi.
- Bên này! Bên này!
- Không, sang trái!
- Chắn bóng tốt!
- Đập mạnh vào, đúng rồi!
...
Có tiếng người phía bên kia bức tường bao quanh trường. Từ đây nếu đứng lên có thể nhìn thấy thấp thoáng sân bóng bên kia đường. Cô vẫn nhớ. Cô đứng dậy, phủi cát bám trên quần áo. Phóng tầm mắt ra xa, qua bức tường rào, qua con đường cỏ dại mọc lúp xúp, qua chiếc cổng Trung tâm.
- Ra là 1 nhóm đang chơi bóng chuyền!
Cô nghĩ thầm và chợt nghĩ không biết có cậu trong đấy không. Nhà cậu gần đây, cậu cũng là 1 tuyển thủ tuyệt vời của trường năm xưa. Cô vỗ đầu mình, lắc lắc đuôi gà cố gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Nhưng chơi cũng hay thật, phản công dữ dội, phòng thủ chắc chắn, vài cú Hartrick ăn điểm nhanh chóng thực sự làm cô cảm thấy hứng thú. Bỗng cô dừng lại trên 1 mái đầu, chiếc áo số 8 vàng rực lay động theo mỗi cử động. Bóng lưng ấy mới thân quen làm sao. Bóng lưng ấy là thứ nhiều lần làm cô mất ngủ trong những đêm làm Sv xa nhà. Bóng lưng ấy nhiều lần làm cô hẫng hụt khi vô tình bắt gặp trên phố rồi vội vã đuổi theo.
Cô không thể dời ánh mắt mình khỏi bóng lưng ấy. Cô muốn nhìn thấy mặt người đó. Không biết có phải không, hay cũng lại chỉ 1 sự tình cờ giống với người mà cô vẫn mong đợi? Cô không biết, cảm giác tim mình nảy lên những nhịp đập gấp gáp, trông đợi. Giây phút người mặc áo số 8 quay lại với nụ cười rạng rỡ trên môi, cô thấy mình như ngừng thở, nụ cười ấy vẫn rạng rỡ như nhiều năm về trước, dường như thời gian có trôi qua với bao biến cố thì nụ cười ấy vẫn luôn hiền hòa và dịu dàng như vậy.
Là cậu.
Cô dõi mắt nhìn theo mỗi động tác của cậu, lòng mừng thầm. Nỗi vui sướng âm thầm len lỏi khắp tâm hồn như mảnh đất khô cằn chợt 1 chiều bất ngờ đón nhận cơn mưa rào tưới tắm mọi vật trong sự mát lành đơn giản mà quý giá.
Tàn cuộc chơi, nhóm bạn cười nói đi về. Cô cứ đứng nhìn mãi theo bóng áo vàng như rất nhiều năm về trước, mãi đến khi nó mất hút sau khúc ngoặt lùm xùm bóng tre cao vút.
Cô cười suốt chặng đường từ trường cũ về nhà. Niềm vui nhỏ bé rạo rực trong lồng ngực như chú chim non háo hức với mọi sự xung quanh lần đầu mở mắt.
Hôm sau, cô lại ra khoảng sân sau ấy.
Trong lúc chờ đợi 1 kì tích xảy ra như ngày hôm qua, cô đứng ngồi không yên. Đi đi lại lại, sốt ruột nhìn đồng hồ đếm từng phút trôi qua để lại vô- tình thấy cậu. Cô lấy ngòi chiếc bút chì cũ kĩ lăn ở góc tường viết tên cậu lên nơi mà cô hay tựa lưng vào. “HN ngu ngốc”. Dòng chữ nhỏ, thật nhỏ mà nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra.
Hôm ấy cậu không đến.
Hôm sau.
Hôm sau.
Hôm sau nữa.
Không ai chơi bóng ở đó nữa cả.
Bóng áo vàng biệt tích.
Cô cắn môi, nỗi lo lắng dần thay vào khấp khởi chờ đợi. 1 lần lại 1 lần bật khóc vì  sự trông mong chìm nghỉm dưới đáy vực như chính bóng tối của vũ trụ dần buông xuống ngôi trường. Cô dùng áo chà chà dòng chữ mấy hôm trước vừa nắn nót viết, dùng lực mạnh đến mức tà áo tiếp xúc với bức tường bị rách một mảng to. Khóe mắt ướt nhèm. Cô tức giận trèo ra cổng trường, đi được quãng ngắn đột nhiên chạy ngược trở lại. Cầm chiếc ngòi chì hung hăng viết mấy chữ:” HN ngu ngốc!” rồi chạy đi.
Nhà nhà đã bắt đầu lên đèn. Ánh sáng ấm áp từ căn nhà tỏa ra bao giờ cũng làm người ta muốn trở về mỗi khi chơi vơi trong nỗi cô đơn tuyệt vọng.
Cô rất nhớ cậu.
Những ngày giáp Tết, đám học sinh nghỉ học cô mới lén lút vào trường được. Sau này thế nào đây, làm sao thấy được cậu khi mà cô và cậu cứ qua mỗi dịp nghỉ Tết, nghỉ Hè lại phải quay về nơi mà họ đang theo học- 2 miền Nam – Bắc cách biệt quá xa.
Sau này, khi cậu ra trường, ổn định công việc; làm thế nào cô biết chút ít tin tức nhỏ nhoi của cậu? Làm thế nào biết cậu sống có tốt không?
Phải. Sẽ không còn được vô tình bắt gặp cậu như thế này nữa. Ắt hẳn, cậu cũng sẽ chẳng còn nhớ cô là ai.
Và rồi, bí mật nhỏ ấy rồi cũng sẽ chôn vùi theo dòng thời gian chảy trôi.
Một bí mật mà mãi mãi cậu chẳng bao giờ biết đến.


Năm ấy, trong 1 chiều mưa rơi lất phất, dưới mái hiên lớp học ngày xưa cũ, cô đã nhìn về cậu như thế đó.


Dear first love! Good bye!

Đôi khi, trong tình yêu, người ta thật cả tin, khờ dại và ngu ngốc một cách đáng thương.


“Bây giờ Facebook là thứ duy nhất có thể giữ những người xa lạ như tôi và em, một mối dây vô hình liên kết. Để mỗi khi thoát khỏi trang cá nhân của em, tôi lại ao ước giá như đừng có nó, giá như tôi đủ dũng cảm chặn em vĩnh viễn, giá như tôi đừng đăng nhập vào nó nữa... Giá như...”

Cho 1 chiều tháng 5 nhận được tin cuốn sách thứ 2 chính thức phát hành tại HN. BR 334 Người tôi yêu chỉ mình tôi biết. Rốt cục cũng đã ghi dấu ấn về những gì khó quên nhất về cậu, về tất cả những nỗi đau phải tự chịu đựng 1 mình trong suốt quãng thời gian vừa qua. Tình cảm bao nhiêu năm chỉ gói ghém trong vài trang giấy nhỏ nhoi, vài con chữ gấp khúc, thế nhưng không có nghĩa là tôi đã không thương cậu thật nhiều. Tình thương ấy mà, đơn giản lắm, nhưng trao đi nhiều quá cũng không tốt vì sẽ chỉ để bản thân mình bị đau hơn trước sự hững hờ của đối phương mà thôi!
 Rất nhiều năm về sau, có bao giờ cậu vô tình đọc được 1 câu chuyện giống mình như thế? hãy dành 1 giây nhớ rằng đã có người yêu cậu đến mức thảm hại ra sao. 

Hy vọng tôi sẽ bỏ quên được 1 vài thứ trong kí ức, mong rằng tôi sẽ đánh rơi được 1 vài kỉ niệm và thói quen đã gần như là thân thuộc từ dạo ấy. 

Đã quá đủ cho 1 sự nặng lòng viển vông.

Xin đừng bao giờ gặp lại, xin hãy để những cơn gió nguyên sơ mang đi tất cả. 
Tạm biệt cậu, tình đầu.



Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

Koo Kum 2014

-  Anh không nhìn thấy em nữa; Anh phải đi cùng với gió thiên đường, nhưng sẽ mãi dõi theo em.
Anh yêu em. Chiako!
-  Chiako! em có biết là tôi phải phản bội danh dự của mình, phản bội danh dự Tổ quốc tôi chỉ vì em không?
- Em có lí do của em, tôi có trái tim của mình. Thế là đủ!
Nếu tôi chết đi, tôi sẽ mang trái tim của mình theo. Đến ngày đó, tôi cũng sẽ vẫn mãi yêu em.
****

1 bộ phim buồn kể về tình yêu của chàng thiếu úy trẻ người Nhật và cô gái Thái. Rốt cục chàng trai tử thương trong chuyến đi sang Myanma tập kết. Cảnh quay đẹp, diễn xuất nhân vật dễ thương, nhất là đoạn 2 anh chị lăn lộn đêm tân hôn, hài chịu không nổi. 
Xem phim này lại nhớ đến " Thiếu nữ đánh cờ vây" của Sơn Táp. Dẫu sao anh nam chính ở đây vẫn hạnh phúc hơn sĩ quan của Sơn Táp. Ảnh được kết hôn cùng người mình thích, sống cùng người mình thích dù có nhiều khó khăn về tình cảm, ít ra anh thiếu úy ở đây làm phiên dịch nên hiểu tiếng bản ngữ, có chửi cũng biết. ^^ Cuối phim ảnh cũng biết rằng vợ mình cũng yêu mìnhh lắm, nhưng vì lời hứa nên phải thực hiện xong đc mới đủ cam đảm yêu ảnh. 
Còn anh sĩ quan trong cờ vây, yêu câm câm lặng lặng, vướng rào cản ngôn ngữ và mặc cảm kẻ đi xâm chiếm- người dân bị xâm lược nên mãi chẳng thể đến với nhau. Đến khi chết cũng chẳng kịp biết tên nhau là gì. Cứ thế oanh oanh liệt liệt ngã xuống trong tiếng nhạc nền bi tráng. Quả là hơi tiếc.
so sánh xong lại thấy cái phim trên lãng nhách, nhất là đoạn lời hứa và chị không chịu nhận rằng chị cũng yêu anh, đến khi ngỏm tới nơi mới rình rang đi tìm thổ lộ. Nản vãi.
Thích cảnh cầm đèn đi kiếm nhau trong đêm. 
Rating 4/5.




Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

sự " hiểu" của " NĐ"


Về căn bản, thần kinh của mình nhạy cảm nhất là khi ngồi trên xe ô tô và coi phim kinh dị.

                                                ( Đà Lạt 7/2013)

Thật khó để tìm được những người thật sự hiểu mình. Mình cảm thấy những người có được người hiểu bản thân như thế quả thực rất may mắn và có chút gì đó ghen tỵ. Mình ước mình cũng có những người bạn như vậy bên cạnh. Có quá khó chăng?
Lần đầu tiên nhìn thấy tên nick của chị ấy, mình dường như có 1 linh cảm chắc chắn nào đó về việc tại sao chị ấy lại chọn tên nick là “ NĐ”. Cả cuộc đời này có mấy ai thật lòng với nhau? Người ta lừa gạt nhau kể từ cốc nước lề đường, từ túi mì chính chẳng đáng mấy đồng. Người ta sống giả đến từng hạt gạo, quả trứng cơ mà!
Khuất Nguyên từng nói:

Cử trọc giai nhân ngã độc thanh
Chúng nhân giai túy ngã độc tỉnh

Đâu phải là vô ý. Đời say cả chỉ mình ta tỉnh. Mình ta tỉnh nên càng thấm thía sự cô đơn lạc lõng.
Cái sự " điên " nó là như vậy!
“ NĐ” là như vậy!
Ai cũng hỏi sao lấy tên đó, nghe ghê ghê. Mình chỉ cười, mình chờ 1 người nào đó hiểu mình như mình hiểu chị ấy.
Quăng lên 1 stt, bạn bè chỉ 4, 5 cái “like”, cùng lắm là nhảy vào” dở hơi à?”, hay” nhầm stt?”. Đôi lúc đợi được 1 người hiểu những gì mình đang muốn nói quả thật là 1 điều không tưởng.

Xót xa lắm 2 chữ tình bạn.

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

Snape- màu đen ngạo mạn

" ... yếu ớt, ủy mị và luôn miệng than vãn về những bất công trong xã hội". - Snape Severus-
Đây là lời Snape nói về Harry khi dạy Harry phép thuật đóng cửa Kí ức trước sự xâm nhập của Voldermort.
(Chả phải tự ôm vào người nhưng thấy câu trên như đang nói về mình vậy).
Nếu hỏi mẫu đàn ông lí tưởng là gì? Mình sẽ không ngại nói thẳng:" Severus Snape!".
Giới tính          : trai( thẳng)
Ngoại hình      : Cao to, tóc dài.
Nghề nghiệp   : Giáo sư.( vừa có tiền, lại oai như cóc).
Tài năng đb     : có tiềm năng gián điệp 2 mang, có kĩ năng của trinh sát, có mối quan hệ với giai cấp quyền lực giới xã hội đen và chính phủ.
Sở trường       : xài+ điều chế độc dược.
Màu yêu thích : đen thui.
Tính cách        : Ngạo mạn, Lạnh lùng, cô độc, tự ti.
Điểm mạnh      : trung thành, khô khan cứng nhắc.
Điểm yếu         : 0 có.
Ấn tượng         : chung thủy.
không gái gú, không cờ bạc, không rượu chè, có nghề nghiệp ổn định, lại zin 100%. Thời buổi này đốt đuốc tìm đâu ra ông chồng được như vậy?
Hình ảnh cảm động nhất : là tình yêu vô vọng. Đẹp mà buồn.
Lẩn thẩn cày nguyên lại series Harry Porter chợt trào dâng 1 nỗi niềm lo lắng. Có lẽ nào mai mốt mình cũng sẽ trù ếm con em tình cũ như 1 Snape ngoài đời thực?
Thực là quan ngại sâu sắc mà...
" Avada Kevadra"!

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Bình yên có nơi đâu ngoài vòng tay mẹ?



Có những ngày như ngày hôm ấy, tôi cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng đến kì lạ. Cơn đau kéo đến bất ngờ, mạnh mẽ không hề báo trước. Từng tế bào nhói lên rồi âm ỉ quặn xé. Cái nóng 34, 35 độ ngoài trời đối lập hẳn với cơn lạnh buốt đang chậm rãi lan từ xương sống sang toàn bộ cơ thể. Từng đợt, từng đợt đánh úp lại quằn quại. Bàn tay níu lấy thành ghế trơn mướt mồ hôi, gồ lên những đường gân xanh ngang dọc. Cuộn mình lại run rẩy giữa căn nhà vắng hoe, đau đến mức bật khóc. Lẻ loi, cô độc lạ lùng; và rồi bỗng cảm thấy mình thật yếu đuối. Thân thể rũ rượi, sức lực bị rút hết như tàu chuối bị xé thành nhiều mảnh sau cơn giông.
Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ đến những con cá lật bụng trắng hếu trong chậu nước khi đi chợ cùng mẹ thuở nhỏ. Chúng giương đôi mắt trắng dã nhìn tôi, lờ đờ khua lượn chiếc vây nhỏ trong nỗ lực sống sót dường như là không thể. Vài con được đưa lên thớt mang phập phồng, miệng ngáp ngáp giành chút không khí ít ỏi. Tôi nghĩ tôi bây giờ chắc hẳn như chúng, thoi thóp và mềm nhũn trước cái chết.
Khi tiếng còi cấp cứu hụ inh ỏi, tiếng bước chân chạy thình thịch, cả người rung lắc dữ dội trên băng ca, trước mắt tôi tối sầm đi. Điều duy nhất tôi nghĩ đến là:” cuối cùng thì cũng được chết!”.
Trong ánh sáng loang loáng của 6 chiếc đèn phẫu thuật rọi thẳng vào mắt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, tôi thấy mình lạc đi trong cơn mơ. Giấc mơ có mẹ tôi bên chiếc may khâu cũ kĩ đạp lại từng đường chỉ trên chiếc áo cũ sờn, rách nát cho tôi. Có hình dáng mẹ nhỏ bé mỏng manh trong cơn mưa chiều nhạt nhòa khi tiễn tôi lên đường đi học xa. Có tiếng cười vui ngỡ ngàng trong những đợt tôi về thăm nhà. Có hơi ấm mẹ ấp ủ ngày đông và lời quở trách:” tay chân đến mùa lạnh lại cóng mà không biết tự đeo tất vào, muốn ốm lăn ra đấy phải không?”. Có lời rủ rỉ nhưng trưa hè nhổ tóc trắng cho tôi.
Tôi chợt nhận ra rằng, tất cả mọi việc làm ta vui hay buồn, nước mắt mặn đắng uất nghẹn hay nỗi hồ hởi thành công... Bấy nhiêu đó không là gì khi 1 phút được cuộn mình trong lòng mẹ. Bởi bình yên có nơi đâu ngoài vòng tay mẹ?


1 vụ hiếp dâm có tiền lệ

Một đôi lúc nào đấy chạy xe ngoài đường và chợt nhận thấy rằng, việc hiếp dâm công khai và trắng trợn nhất của lịch sử loài người đã tồn tại từ rất lâu rồi. Nó xảy ra hàng ngày, hàng giờ mà không cơ quan chức năng hay có thẩm quyền nào xen vào giành lợi ích cho người dân. Nó tuyên truyền ra rả trên khắp các phương tiện đại chúng là:" Người tiêu dùng hãy biết sáng suốt khi lựa chọn thực phẩm đồ gia dụng". Tự nhiên muốn chửi đổng 1 câu, " mẹ kiếp! thế sinh ra cái giống Kiểm định chất lượng với Hải quan, Thị trường làm cái mẹ giề? chúng tôi sáng suốt để bảo vệ chúng tôi thế trách nhiệm của các mẹt đâu? bộ chúng tôi trả thuế cho mấy người ngồi chơi xơi nước làm kiểng thôi à?"
Thế.
Tóm lại. Ngày nào cũng diễn ra tình trạng bị hiếp dâm. 
Nắng trời gay gắt quá. Hiếp dâm làn da của chị em chúng tôi.
zời ạ!

Chiều ghé Tự Nhiên

Chiều đi phỏng vấn, ghé qua ĐH SPTP mua hồ sơ thi cao học. Tiện ghé KHTN chơi. Bỗng lại nảy ra suy nghĩ ngồ ngộ. Các bậc lãnh đạo sắp xếp địa điểm trường đến là hay, tận lực quan tâm đến nhu cầu tình cảm không được phát tiết của các nam - nữ sinh nên vội vàng đặt trường ĐHSP- nổi tiếng đa số là giới cầm gương lược cạnh trường KHTN- nức tiếng giang hồ với giới cầm khiên đao.
Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, ngẫm lại thì hồi còn là ét- vê, trường ĐHSP của mình cũng chẳng chễm chệ ngay bên trường CĐ Nghề toàn thiếu nam? hay như trường CĐ SP Bà Rịa chồm hỗm 1 bên ĐH Dầu khí?
Thế, và rồi hớn hở nghĩ đến M, và dường như không thể tin nổi với ý nghĩ hắn đã lăn lộn tại đây gần 5 năm, sát bên 1 "mỏ gái" mà không hề có 1 mối tình nào? quả là không thể tin được.
Đã từng lẳng lặng nhìn từng tấm hình trong album về trường của hắn, và rồi bây giờ, đứng tại nơi ấy, ngắm những hàng cây ấy, những mái ngói ấy; con đường vào tòa nhà trung tâm nơi hắn chụp ảnh Tốt nghiệp, dãy lớp học ngổn ngang bàn ghế, không khí gờn gợn mùi hóa chất thí nghiệm... à, còn cả cái ghế đá huyền thoại cho FA mà mình ngỡ chỉ có trên Haivl thôi chứ.( hóa ra nó có thật.) Lòng lại dấy lên nỗi buồn lạ kì. Ít ra, mình đã từng mò đến tận nơi hắn học chỉ để biết cái trường ấy có hình dạng ra sao, nơi mà hắn đã trải qua mấy học kì tròn méo như nào? còn hắn, chẳng mảy may biết đến. Và mình cũng đồ rằng, chắn chắn hắn cũng chẳng rảnh tới mức lặn lội từ SG ra QN chỉ để biết những điều tương tự như mình đã vừa làm.
Về, bị té xe. Chân sưng lên và chảy máu. Mẹ mà biết thể nào cũng thở dài:" Nuôi bao nhiêu năm không sẹo sứt gì cả, vừa lọt ra đời mấy năm, từ chân lên đầu hỏi có bao nhiêu vết sẹo?". Ừ, mẹ nào lại chẳng thương con. Và những vệt xước ấy, theo thời gian rồi cũng sẽ khép miệng, bầm đen máu ứ đọng, kết vảy, mọc da non... ti tỉ những việc của bọn tế bào da thịt.
Chuyện gì rồi cũng sẽ qua đi. Tất cả rồi cũng vận hành theo guồng xoay của nó bất chấp trên mỗi bánh xe đã mòn xước ra sao.
Chúng ta là như vậy. Thời gian là như vậy.



( đây là cái ghế dành cho FA. Hình chụp ở sảnh trước ĐHKHTN TPHCM)

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

nợ

" Hôm qua ngồi nói chuyện với mẹ đã bảo mẹ rằng, nếu sau này có con gái nhất định sẽ không cho nó đọc nhiều sách nữa.
Mẹ bảo, không đọc sách thì nội tâm sẽ khô cằn lắm.

Nhưng nội tâm phong phú để làm gì, nếu như đàn ông trên đời xung quanh chúng ta đều đất sỏi giống nhau? Càng đọc nhiều sẽ càng biết nhiều - biết cách đối nhân xử thế, biết cách nhường nhịn, biết đâu là điểm dừng - từ đó sẽ sinh ra tâm lý đòi hỏi, rằng tôi đã cho đi, bây giờ đến lượt tôi nhận lại. Đâu phải ai cũng là Bồ Tát để rộng lượng từ bi, cho đi mà không đòi nhận lại? Nhưng đối phương về cơ bản vẫn chỉ là cục đá, họ thậm chí còn chẳng nhận ra bạn đã đem đến cho họ những gì, bạn sẽ lại loanh quanh trong nỗi ấm ức không sao giải tỏa, "mình tử tế và biết điều với họ mà họ cứ đối xử với mình chẳng ra sao".
Con gái, phải đơn giản thì mới dễ hạnh phúc."


JJ