Cô biết tin J & T chia tay trong câu chuyện vui miệng 1 tối cf phố núi với con
bạn lâu năm. Quán vắng, ly cf nhạt nhẽo hẳn đi, khung cảnh chợt tẻ ngắt kì lạ.
Về nhà lần này có quá nhiều bất ngờ.
Mối tình 11 năm gắn bó cứ thế mà vỡ đôi. Năm chữ nhẹ
nhàng ráo hoảnh, nhẹ như chính sự chia tay ấy đã nằm trong dự kiến của mọi người
từ rất lâu rồi. Như cái cách mà những người trong cuộc biết chắc 1 ngày nó sẽ xảy
đến.
1. Chàng
& nàng.
Đó là 1 mối tình- đã- từng- là- đẹp giữa cậu trai
kinh tế và cô gái đồ họa. Chàng & nàng thích nhau từ cấp II nhưng chỉ ngầm
hiểu với nhau. Lên cấp 3 đột nhiên chàng quay ngoắt 180 độ F coi như chưa từng
quen biết. Nàng khổ sở, khóc lóc, vật vã đủ kiểu.
Đại học.
Chàng liên lạc với nàng, mọi sự dần sáng tỏ. Ba chàng
biết con trai yêu sớm nên dứt khoát:” lo học hành đi, lên được ĐH muốn yêu
đương kiểu gì cũng được”. Chàng là con ngoan, vì sự nghiệp và hạnh phúc tương
lai mà đành lòng làm ngơ với người mình yêu thương. Giải quyết xong mọi hiểu nhầm,
chàng & nàng sống với niềm vui bé nhỏ. Cũng ghen tuông, nhớ nhung, hờn dỗi,
xoắn quẩy đủ thể loại của mấy đứa yêu xa.
Ra trường.
Chàng giã từ đô thành hoa hoa lệ lệ đầy hứa hẹn về 1
tương lai sáng ngời, chọn phố biển nhẹ tênh mùi đồng tiền làm chốn dừng chân. Đám
bạn mỗi lần gặp nhau hết gật gù đến xuýt xoa thán phục:” thế là nước phù sa
không chảy ra ruộng ngoài. Lớp mình ít nhất cũng có 1 cặp”.
Phố biển ấy là nơi có nàng.
2. Nàng
và cô.
Nàng học chung với cô từ
lớp 4, không thân đến mức biết tuồn tuột mọi chuyện về nhau, nhưng cũng đủ cái
mức gọi là thân. Nàng khéo tay, hay làm bánh, hiền lành, dịu dàng và thật thà đến
mức bị người ta gọi là khờ.
Nàng yêu chàng đến mức
nào, Chúa biết, nàng biết nhưng cô không biết. Cô không thích xen quá nhiều vào
những chuyện riêng tư của bạn bè. Ngày chàng tỏ tình, nàng mừng rơi nước mắt. Cuộc
điện thoại cho cô chỉ biết khóc và lắp bắp nói trong xúc động những từ ngữ chắp
vá lộn xộn. Cô biết nàng rất vui.
Có điều gì đó làm cô
không thoải mái. Không phải cô cũng có tình cảm vs chàng mà là cô bất an. Người
con trai có thể bỏ mặc người con gái mình yêu bao năm, lạnh lùng trước mặt cô ấy
mỗi ngày tiếp xúc, con người như vậy có ý chí rất mạnh mẽ nhưng cũng rất đáng sợ.
1 người hiền lành nhút nhát, 1 người thâm trầm tâm tư khó đoán. Cô cảm thấy lo
lắng cho bạn mình.
- - Mày có sợ mai mốt bị gđ phản đối không?
- - J nói không cần lo chuyện đó. Mẹ J ngày
lấy bố J cũng không có gì mà. J nói bố J dễ tính lắm.
- - Mẹ mày có nói gì không?
- - À! Mẹ chỉ bảo con gái, yêu hết mình chứ
đừng yêu hết lí trí.
- - Mày vẫn còn tình cảm vs nó chứ?
- -Tao, chưa bao giờ quên nó cả.
- -Vậy yêu đi!
Mấy năm sau gặp lại. T
đã lột xác hoàn toàn. Dáng vẻ ngây thơ ngày nào giờ phủ lên vẻ quyến rũ sang trọng
của những người phụ nữ công sở. Mái tóc uốn xoăn gợn sóng rũ những lọn nâu đỏ
xuống cạnh bàn.
- - Tao không biết chuyện giữa chúng tao là
gì nữa. J về cũng không nói với tao, đi công tác cũng không nói với tao, thậm
chí tao còn chả biết J ở đâu và dùng sđt nào cố định nữa. Tao chán lắm.
- - Thái độ của nó ra sao?
- -
J không quan tâm tao nữa, nhưng khi tao
đi với người khác lại ghen ầm lên, nói này nói nọ. Tao không hiểu.
- - Vậy 2 đứa sắp xếp thời gian nói rõ đi,
không yêu thì để mày đi, con gái có thì hơi đâu mà đợi vớ đợi vẩn, sau này khổ.
- - ừ.
Đôi mắt T ánh lên vẻ gì đó sâu xa, hoang mang khó nói trong buổi chiều nắng sắp
tắt.
3. Chàng
và cô.
Chàng quen cô từ lớp 7,
cô không ưa chàng vì sự bảnh chọe ở những đứa con nhà giàu hợm của. Cô chưa bao
giờ thích chàng kể cả khi biết con bạn mình yêu đắm đuối kẻ mà mình rất ghét.
Cho đến ngày ấy.
Buổi tối nọ, cô nhận 1
cuộc điện thoại xa lạ.
Chàng nói rất nhiều, kể
rất nhiều. Cô làm như không quan tâm. Lúc sau, chàng nhắn cho cô cái tin.” Ngày
ấy, tôi ở trong quán cf đối diện nhà T, thấy T chở bao gạo nặng nề đi, té lên
té xuống. Trời nắng cháy da cháy thịt, tôi muốn chạy ra đỡ lắm, nhưng ba tôi ngồi
bên cạnh. Tôi đã nghĩ sau này nhất định sẽ không bao giờ để T phải khổ như vậy
nữa. Vì vậy, xin bà đấy. Cho tôi số của T đi được không. Tôi rất nhớ T và muốn
nói nhiều chuyện với T...”
Đọc xong dòng chữ cuối,
cô không suy nghĩ gì nữa, ngay lập tức nhắn cho ng kia sđt họ đang cần. Cô thầm
chúc phúc cho bạn mình. Rốt cuộc cũng được tình yêu như ý muốn.
Từ đấy, chàng hay liên
lạc với cô hơn. Cô cũng nghĩ về chàng tốt hơn xưa. 1 đôi lúc nào đấy cô đã nghĩ
chàng có thể sẽ là 1 ng bạn- tốt- mới của cô.
- - Tôi phục ông lắm đấy! Nhịn lâu như vậy
thật tài tình.
- - * Cười* nhiều lúc nhớ lắm nhưng cũng chẳng
làm gì được, cố gắng học thôi.
- -Mai này ông định thế nào?
- - Học xong T ở đâu tôi sẽ ở đó! Tôi hứa vs
bà sẽ không bao giờ làm T buồn, sẽ chăm sóc tốt nhất cho T với tư cách một ng
đàn ông...
Cho đến ngày những cuộc
điện thoại thưa dần rồi bặt vô âm tín. Cô bàng hoàng hiểu ra. Thì ra cô chỉ đơn
giản là quân tốt chàng dùng để tiếp cận bạn cô, khi mọi việc đã vào guồng quay
của nó, cô chẳng còn tác dụng gì cả. Cô nhớ lại lời chàng từng nói:” Cuộc đời
này chẳng ai cho không ai điều gì, tôi không thực sự coi ai là bạn, chơi với
nhau chỉ để lợi dụng mà thôi. Không có ngoại lệ!”
Cô thầm cảm thấy mình rất ngốc khi đã thực sự coi chàng là bạn, cũng thật cảm
ơn chàng vì khiến cô hiểu ra rất nhiều điều. Chỉ là, cô thực sự muốn hỏi chàng:”
sống như vậy, có mệt lắm không?” cô không phải người giỏi tính toán hay tranh
thủ thời cơ, cả đời cô chỉ mong có những người bạn hiểu mình và chơi thật lòng
với mình, không toan tính, không đố kỵ. Chỉ thế thôi. Vậy nên cô không hiểu nổi
chàng. Càng không hiểu về tương lai tình yêu của chàng và bạn cô rồi sẽ đi về
đâu.
4. Kết.
- - Mày không biết sao? Bọn nó chia tay lâu
rồi...
Cô cảm giác hụt hẫng
khi nghe con bạn nói. Khi xưa vì một tin nhắn, cô tác thành cho họ, vì một lời
hứa, cô nói tốt cho họ trước mặt phụ huynh. Cô đã tin rằng cuộc đời này nhiều
gian trá lọc lừa, nhưng vẫn còn đâu đó những mối tình từ cổ tích lạc đến. Trong
sáng, hiền hòa và êm dịu. Cô tin vào lời hứa đó, tin vào cảm xúc đó. Cô tin tưởng
chàng nhất định sẽ làm những điều như chàng đã nói.
Cô tin rằng chuyện tình
ấy là cổ tích giữa đời thường nhưng lại quên mất rằng, cổ tích đẹp thật nhưng nếu
vô tình xuất hiện giữa chốn nhân gian bụi mờ sẽ lạc lõng lắm. Rồi những cánh
hoa không tì vết ấy cũng sẽ héo úa, mai một đi và nhuốm đầy sương gió phong trần.
Cô nhớ rằng chàng đã hứa nhưng lại quên mất rằng cô chỉ là người- bạn- thoáng
qua trong muôn vàn cuộc gặp gỡ, tính toán của chàng. Đã là thoáng qua, có cần
chi phải giữ lời?
Và cô nhớ đến ánh mắt
bâng khuâng đượm buồn của bạn cô. Nhớ lời cô ấy xa vắng khi 2 đứa ngồi lặng lẽ
ngắm hoàng hôn trên tầng 2:” mày đừng nói cho ai biết. Mỗi lần tao đi ngang cơ
quan nó đều thấy nó, đi làm cũng thấy, đi về cũng thấy, đi công trình ngang qua
cũng cố dõi mắt tìm hình dáng nó. Nó làm gần quầy lễ tân, đi đi lại lại miết.
Tao thương nó lắm. Nhìn nó bận rộn với sổ sách giấy tờ mà ứa nước mắt, không biết
chạy đi nhiều như vậy, bệnh khớp của nó thế nào nữa? Không biết có ai nhắc nó uống
thuốc không?...”
Con trai, nói để quên. Con
gái, nghe để nhớ. Dẫu biết rằng có nhiều người đã quên đi từ rất lâu rồi, nhưng
vẫn có người mỏi mòn ngóng trông.
Làm thân con gái, nhất thiết phải nghe lời mẹ
dạy. “ yêu hết mình nhưng đừng yêu hết lí trí”.
Con gái mà yêu hết lí trí, tâm rồi sẽ khổ, đời
rồi sẽ khổ.
cuộc đời này thật sự không có lời hứa nào có khả năng thành sự thật mà không trải qua cảnh chia chác , hoán đổi hay lợi dụng lẫn nhau chăng?